Mẹ, đừng đùa với lửa
Phan_58
Thật ra thì Tam Khẩu tổ cũng là một tổ chức có thực lực
không kém, Long Trạch Thu có thể trở thành là long đầu quản bang, quyết đoán và
uy danh dĩ nhiên không nhỏ, chỉ là gần đây thật sự là bị cái người điên Viêm
Thế Kiêu dọa cho sợ, người ta căn bản không đàm phán mưu mô cùng ông ta, không
đồng ý liền trực tiếp khai chiến, không phục đánh ông ta tới phục mới thôi.
Song Long Trạch Thu không hổ là kiêu hùng một phương, lúc Sơn Bản Nguyên Nhất
hướng ông ta hồi báo phát hiện, lập tức đem mục tiêu chuyển hướng Trình Du
Nhiên, bày ra khuôn mặt tươi cười, giọng mang theo cảm kích: "Không ngờ
Trình tiểu thư lại chính là Vua y, sớm biết như vậy, ban đầu cho dù có hiểu lầm
lớn hơn nữa tôi cũng không dám để cho thuộc hạ theo dõi cô."
Đổi lại là người bình thường, tuyệt sẽ không đem chuyện này nói ra, đặc biệt là
thời điểm khẩn yếu như thế này, nhưng Long Trạch Thu không chút cố kỵ, ông ta
biết rõ, nếu như chuyện này do Viêm Dạ Tước nói ra, vậy hôm nay căn bản không
cần đàm phán, Tam Khẩu tổ cứ chờ diệt vong đi, Viêm Dạ Tước chịu đồng ý mình,
đoán chừng cũng chừa cho ông ta một cơ hội, cho nên ông ta nhất định phải nắm
lấy.
Tuy nhiên Long Trạch Thu không biết là, Trình Du Nhiên làm bác sỹ chợ đen,
chuyện như vậy đã trải qua không biết bao nhiêu lần, đã sớm tập mãi thành thói
quen rồi, cho nên chuyện này cô căn bản chưa từng nói qua với bất kỳ kẻ nào,
hôm nay Long Trạch Thu tự mình nói ra, quả thật là đang xách tảng đá đập chân
của mình.
Quả nhiên, Long Trạch Thu vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt
Viêm Dạ Tước nhất thời trở nên hơi khó coi, lăn lộn hắc đạo nhiều năm, lời thật
lời dối anh còn không phân ra được ư, hiểu lầm gì đó, rất rõ ràng là Long Trạch
Thu đã từng đối phó cô, chỉ là bị cô chạy thoát mà thôi.
Người phụ nữ này, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện gạt anh!
Trình Du Nhiên đắc tội Long Trạch Thu, Viêm Dạ Tước cũng biết một chút, dù sao
ban đầu khối tâm phiến kia cũng là đồ anh phải lấy được, nhưng sau lại bị người
đuổi giết nên một vài đoạn anh cũng không rõ ràng, nếu hôm nay biết rồi, anh
không thể mặc kệ, dám gây bất lợi đối với người phụ nữ của anh, ai cũng không
thể bỏ qua!
Bất thình lình nghe được tiếng hừ của Viêm Dạ Tước, khiến Long Trạch Thu không
khỏi sững sờ, trong ấn tượng vị lão đại này mặc dù rất khó chung đụng, nhưng
không có bụng dạ hẹp hòi, mình đã uyển chuyển bày tỏ áy náy, cho dù trong lòng
anh có bất mãn cũng sẽ không biểu hiện rõ ràng như vậy, lại nói nếu anh đón
nhận lời mời của mình, thì nên có ý tha thứ, chẳng lẽ là mình không đủ thành ý?
Nghĩ đến truyền lưu gần đây, Trình Du lại chính là chỗ hiểm của Viêm Dạ Tước,
Long Trạch Thu càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình, ông ta lại không biết,
đầu sỏ đắc tội khiến Viêm Dạ Tước biến sắc mặt chính là ông ta.
"Trước kia nghe nói Trình tiểu thư thích thu góp các loại trân bảo, chỗ
tôi cũng cất chứa một chút, kính xin Trình tiểu thư vui lòng chỉ giáo."
Mới vừa rồi chỉ là ngoài miệng nói xin lỗi, hiện tại trực tiếp chuyển hóa thành
hành động, Trình Du Nhiên đã sớm từng thấy thứ Long Trạch Thu sưu tầm, ông ta
nói như vậy chỉ là đang tìm một cơ hội tặng quà.
Trình Du Nhiên là cao thủ đàm phán, làm sao sẽ bị một viên đạn bọc đường của
ông ta đánh ngất xỉu, thân thể nghiêng về phía sau, trên mặt mang nụ cười nhàn
nhạt: "Trân bảo vẫn là không cần xem, lần này tới Nhật Bản, chưa chuẩn bị
xong xe hơi chạy thoát thân."
Trình Du Nhiên vừa dứt lời, nhiệt độ bên trong cả gian phòng lập tức giảm xuống
không ít, Sơn Bản Nguyên Nhất đã có một lần cảm thụ đương nhiên biết nguồn gốc
hơi thở này, cắn răng, phịch phịch một tiếng quỳ trên mặt đất nói: "Đều
tại tôi ban đầu tự chủ trương, mạo phạm Trình tiểu thư, chỉ cần một câu nói của
Trình tiểu thư, Sơn Bản Nguyên Nhất nguyện lấy cái chết tạ tội."
Lần thương lượng này, liên quan đến sống còn của cả Tam Khẩu tổ, vì tiêu trừ
khúc mắc của Viêm Dạ Tước đối với lão đại, anh ta chỉ có thể tự mình gánh chịu
tất cả.
Trình Du Nhiên hơi kinh ngạc, không ngờ thằng cha ban đầu ngang ngược càn rỡ
còn có một mặt như vậy, có được thuộc hạ như thế, xem ra Long Trạch Thu quả
thật không phải nhân vật bình thường.
"Cậu từng làm cái gì?" Một luồng khí lạnh phát ra từ trong miệng Viêm
Dạ Tước, lao thẳng tới trái tim Sơn Bản Nguyên Nhất.
Như là đã vác xuống, Sơn Bản Nguyên Nhất cũng buông ra, đúng mực nói:
"Trước bác sĩ Trình vội tới làm giải phẫu cho lão đại, cầm đi tư liệu tâm
phiến cất súng ống đạn dược đứng đầu, tôi cảm thấy không nên giữ lại cô ấy, cho
nên tự chủ trương phái người đoạt về, đáng tiếc không có tìm được bác sĩ
Trình."
"Nói như vậy, anh chính là vong ân phụ nghĩa rồi hả?" Bôn Lang cười
lạnh nhìn Sơn Bản Nguyên Nhất: "Vậy lần này lão đại của chúng tôi thật
đúng là đến nhầm rồi, ai biết xử lý chuyện này xong, có thể bị các anh đuổi
giết ngược hay không."
Bôn Lang không đối phó phụ nữ được, nhưng ở trường hợp này đầu óc lại tốt, dưới
tình huống bình thường trước lúc lão đại chính thức có quyết sách, đều là anh
ta và Đan Hùng đi đối phó.
"Tuyệt không có ý này." Long Trạch Thu không ngờ anh lại đem chuyện
không liên quan làm cho liên quan đến nhau, trong lòng âm thầm kêu khổ, nếu như
giải thích trước ngay từ lúc biết được Trình Du Nhiên đi theo Viêm Dạ Tước tới
nhà, cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay, hiện tại chỉ có thể thí tốt giữ xe.
"Sơn Bản Nguyên Nhất đắc tội Trình tiểu thư, vi phạm tinh thần đạo võ sĩ,
hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo loại trừ tên bại hoại này." Quyết định
chủ ý, Long Trạch Thu hô to một tiếng móc súng lục ra, chỉ ở trên đầu Sơn Bản
Nguyên Nhất.
"Khoan." Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói: "Nơi này không thể thấy
máu." Mặc dù tiểu Nặc đã sớm nghe thấy âm thanh người bị bắn chết, hơn nữa
còn tự mình trải qua, nhưng anh còn không hi vọng con trai tiếp xúc loại với
máu tanh quá sớm.
Long Trạch Thu hơi sững sờ, đây đã là lần thứ hai Viêm Dạ Tước cho ông ta kinh
ngạc, không phải nói từ nhỏ đứa bé nhà họ Viêm đã trải qua giáo dục máu tanh ư,
sao Đế Vương hắc đạo lại không để cho con trai mình thấy máu?
Nhưng mà bây giờ ông ta cũng không có can đảm đi chất vấn Viêm Dạ Tước, như đã
quyết định hy sinh thuộc hạ, Long Trạch Thu cũng sẽ không do dự, trực tiếp
hướng về phía thuộc hạ nói: "Đem Sơn Bản Nguyên Nhất dẫn đi thi hành xử
bắn, tất cả thuộc hạ khác tham dự, đều thi hành quy định bang trục xuất khỏi
Tam Khẩu tổ."
Làm xong những thứ này, mặt Long Trạch Thu mới cẩn thận nói: "Không biết
làm thế này, lão đại Viêm cảm thấy thế nào?"
Viêm Dạ Tước không có trả lời, chỉ lạnh lùng nói: "Nói đi, chuyện gì xảy
ra."
Nghe Viêm Dạ Tước nói như vậy, biết anh đã không có ý định truy cứu tiếp nữa,
Long Trạch Thu rốt cuộc thở phào trong lòng, bọn họ vốn muốn hỏi tội đối
phương, chỉ là ai bảo trước đó ông ta lại đắc tội với Trình Du Nhiên chứ, nếu
như không nói rõ chuyện kia, kế tiếp bọn họ cũng không cần lo lắng.
Tuy vậy, khí thế bùng nổ mới vừa rồi của Viêm Dạ Tước cũng hù ngã một nhóm
người, đợi trong chốc lát, mới có một người của Tam Khẩu tổ đứng ra nói:
"Lão đại Viêm, Viêm bang muốn mở rộng buôn bán, Tam Khẩu tổ tôi giơ hai
tay hoan nghênh, nhưng làm ăn cũng có quy định, khu vực Đông Á làm nghề giải
trí, vốn là do Tam Khẩu Tổ khống chế, hiện tại Tam thiếu gia của quý bang lại
muốn chúng tôi giao ra toàn bộ, làm như vậy không phải là rất quá đáng ư?"
Nghề giải trí, bản thân là một nghề có món lợi tương đối kếch sù, ví như điện
ảnh, từng có rất nhiều bang phái mượn nó để rửa tiền, hơn nữa sản nghiệp tương
quan chung quanh cũng không thể coi thường, ít đi món tiền thu lớn như vậy, đối
với Tam Khẩu tổ mà nói tuyệt đối là tổn thất lớn.
"Trúc Hạ nói không sai" Có người dẫn đầu, dĩ nhiên là có người theo
phong trào, một người đứng đầu mang theo mắt kính tiếp lời nói: "Viêm bang
muốn giao thiệp với nghề giải trí, Tam Khẩu Tổ cũng vui vẻ hợp tác cùng Viêm
bang, chỉ là cách làm của quý bang, có phải quá không có người trong mắt hay
không?"
"Lão đại Viêm vì một Trình Du Nhiên, hơn nữa còn dưới tình huống không có
bất kỳ tổn thương gì, khiến bang tôi tổn thất một tướng đắc lực cùng mười người
anh em, hiện tại bang tôi tổn thất, nên bồi thường như thế nào?"
"Anh muốn bồi thường?" Viêm Dạ Tước vụt đứng lên từ trên chỗ ngồi,
bóng dáng 1m9 từ trên nhìn xuống người đang nói chuyện, ánh mắt lạnh lẽo giống
như kẻ đứng ở trước mặt anh là một người chết: "Anh nên may mắn vì không
có bất kỳ tổn thương nào, nếu không Tam Khẩu tổ, đã không cần thiết tồn tại
nữa."
Long Trạch Thu thầm mắng tên thuộc hạ ngu ngốc này, chết tử tế không xong làm
gì nói tới chỗ hiểm là Trình Du Nhiên, đây không phải là muốn làm cho Viêm Dạ
Tước nổi đóa ư, lắc mình ngăn ở trước mặt tên kia thuộc hạ cười nói: "Lão
đại Viêm không nên tức giận, Đằng Điền không có ý đó, chỉ là chuyện này Tam
thiếu gia làm quả thật có chút quá, cho dù tôi không để ý, cũng phải cho anh em
trong bang một trả lời chắc chắng đúng không?"
"Anh muốn trả lời chắc chắn gì?"
"Bỏ qua tổn thất trước đó." Long Trạch Thu ngăn lại một thuộc hạ muốn
nói, một bộ rất độ lượng: "Chỉ hi vọng lão đại Viêm có thể khuyên Tam
thiếu gia, bất luận là muốn nhúng tay vào nghề giải trí vẫn được, Tam Khẩu tổ
tuyệt không hai lời, nhưng từ nay về sau hy vọng có thể theo quy định."
Điều kiện như vậy, hợp lý, thậm chí Tam Khẩu tổ còn bị thua thiệt không nhỏ,
nhưng Viêm Dạ Tước không có bất kỳ ý tán đồng, chỉ lạnh lùng nói: "Chuyện
này, không liên quan đến Viêm bang."
"Lão đại Viêm có ý gì?" Đầu Đằng Điền thiếu một gân lại nhảy ra, lớn
tiếng nói: "Chẳng lẽ Viêm Thế Kiêu không phải người Viêm bang, hay là nói
lão đại Viêm đã không phải là người nói chuyện của Viêm bang?"
Ngay cả Trình Du Nhiên cũng có chút buồn bực, đối với thái độ của anh chị em
khác trong nhà họ Viêm, Viêm Dạ Tước luôn có thể áp chế thì áp chế, đây chính
là một cớ rất tốt xử lý Viêm Thế Kiêu, tại sao anh đột nhiên bỏ mặc không quan
tâm, chẳng lẽ bởi vì quan hệ anh em ruột? Nhưng suy nghĩ một chút cũng không
thể, dù sao ở lần tụ hội gia tộc nhà họ Viêm, Viêm Thế Kiêu liều mạng phản đối
Viêm Dạ Tước tới cứu mình.
Sắc mặt Long Trạch Thu biến thành có chút khó coi, ông ta không nghĩ ẩn nhẫn
thế nhưng đổi lấy kết quả như thế, trong đôi mắt tản ra âm trầm: "Ý lão
đại Viêm, là không giữ lời hứa?"
Mặt Viêm Dạ Tước không chút thay đổi, trầm giọng nói: "Chuyện do người
Viêm bang làm, lúc nào thì tôi đều sẽ đồng ý, nhưng kẻ quản lý Viêm bang chỉ có
một, vậy chính là tôi, những thứ con em khác nhà họ Viêm, đều không phải là
người Viêm bang."
Anh đến Nhật Bản, chính là muốn nói chính xác cho mọi người, có thể đại biểu
Viêm bang chỉ có mình anh, bất kỳ con em nhà họ Viêm muốn dùng danh nghĩa Viêm
bang thành lập thế lực, cũng sẽ không được Viêm bang che chở.
Mặt Trúc Hạ cười lạnh nói: "Viêm Dạ Tước, anh cho rằng chúng tôi đều là kẻ
ngu ư, Viêm Thế Kiêu tới Châu Á không phải là do Viêm bang các anh chỉ điểm,
hiện tại mở miệng chối bỏ, nếu đã như vậy, xin mời lão đại Viêm một Tam Khẩu tổ
nghỉ ngơi một thời gian, đến lúc đó tự nhiên sẽ nguyện ý đàm phán theo chúng
tôi."
"Chỉ bằng anh?" Bôn Lang bĩu môi khinh thường, muốn đánh ngã những
người trước mắt này, đối với anh ta mà nói không có chút áp lực nào.
"Chúng tôi đương nhiên không giữ được lão đại Viêm và hai vị thuộc
hạ" Đằng Điền cười nói: "Nhưng dù sao Trình tiểu thư cũng là phụ nữ,
còn có đứa bé này, nghe nói --"
Giọng nói ngừng lại giữa tiếng nổ pằng, một viên đạn vòng qua mấy người che ở
trước người anh ta ghim chặt vào trên cổ họng anh ta, ngón tay chỉ vào Viêm Dạ
Tước run rẩy nửa ngày, thân thể té xuống đất rầm rầm.
"Tôi không thích bị người ta uy hiếp." Viêm Dạ Tước hừ lạnh một
tiếng, họng súng đung đưa trên bàn tay anh, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát
ra một kích trí mạng: "Nếu như người nào nắm chắc lưu lại tôi, hãy thử một
lần."
"Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm." Nếu như còn không nghe ra uy hiếp
trong lời nói của Viêm Dạ Tước, Long Trạch Thu thật sự không cần lăn lộn nữa,
bọn họ có thể lưu lại mẹ con Trình Du Nhiên, nhưng một khi Sát Thần xông ra,
Tam Khẩu tổ sẽ xong đời, lại nói Đế vương giống như Viêm Dạ Tước, khẳng định đã
sớm sắp xếp chiêu sau, ông ta không đánh cược được, "Lão đại Viêm yên tâm,
thuộc hạ của tôi tuyệt đối không có ác ý gì."
"Lão đại, chẳng lẽ cứ để như vậy?" Sau khi Viêm Dạ Tước đi, một thuộc
hạ sáp đến gần hỏi, tại cửa nhà mình còn bị người uy hiếp, lần này quăng Tam
Khẩu tổ quá trớn rồi.
"Để?" Long Trạch Thu cười lạnh một tiếng: "Trước không dám động
thủ cùng Viêm Thế Kiêu, là sợ Viêm bang sau lưng hắn, hiện tại nếu Viêm Dạ Tước
nói như vậy, chúng ta diệt trừ Viêm Thế Kiêu, đến lúc đó xem Viêm Dạ Tước giao
phó với nhà họ Viêm thế nào."
Edit: quacauphale
"Mẹ rời giường, mẹ mẹ rời giường. . . . . ." Viêm Dạ Tước không có ở
đây, sáng sớm, giọng nói đòi mạng của Tiểu Nặc lại tới.
Lấy được tin tức của lão Văn, Viêm Dạ Tước lập tức dẫn người đi Châu Âu, Trình
Du Nhiên bởi vì phải tham gia cuộc thi nên ở lại, đồng thời lưu lại còn có Bôn
Lang mệnh khổ, sử dụng anh ta lại nói, đi theo chị dâu luôn bị đả kích.
"Con không thể để cho mẹ ngủ thêm một lát à." Trình Du Nhiên liên
tiếp ngáp dài đi ra, cặp mắt xem ra cũng chưa có mở ra hoàn toàn, đứa con trai
này một ngày cũng không để cho cô sống yên ổn.
"Mẹ, con chính là vì tốt cho mẹ, hôm nay là nhưng cơ hội cuối cùng cho mẹ
thi, không qua được nữa, mẹ cũng chỉ có thể cùng thím Vân mở nhà hàng
thôi." Tiểu Nặc chớp chớp mắt vô tội, tư thế oan uổng cho con, chỉ là khóe
miệng không cẩn thận nở rộ nụ cười ác ma, bại lộ dụng tâm hiểm ác của cu cậu.
Cậu nhóc này lại vẫn nhớ chuyện này, mắt trợn trắng nhìn con trai, Trình Du
Nhiên đặt mông ngồi ở trước bàn nói: "Mẹ thấy không phải là con lo lắng mẹ
không lấy được bằng tốt nghiệp, mà sợ là chỉ vì quyền lợi mua sản phẩm khoa học
kỹ thuật của con?"
"Vậy cũng không cần mẹ quan tâm." Tiểu Nặc cười hắc hắc, sảng khoái
đem ly sữa bò uống một hơi cạn sạch, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn nói:
"Nếu muốn đồ gì, con sẽ trực tiếp tìm lão đại muốn."
Đứa con trai hư hỏng, thật là có cha không cần mẹ, không được, nhất định phải
quản cu cậu, nếu không sẽ lật trời, Trình Du Nhiên trừng mắt nói: "Viêm Dạ
Tước cũng phải nghe mẹ."
Chỉ là cách nói của cô hình như thật sự không có lực thuyết phục, Tiểu Nặc lựa
chọn không nhìn thẳng, lão đại sẽ nghe mẹ sao? Ngược lại gần như thế.
Tiểu Nặc thở dài bất đắc dĩ nói: "Mẹ vẫn nên quan tâm đến cuộc thi nhiều
hơn, con sẽ cầu nguyện vì mẹ."
"Đần Lang đâu?" Nhìn chung quanh một chút, thế nhưng không phát hiện
bóng dáng ranh con kia, dường như cậu ta không có thói quen ngủ nướng.
Tiểu Nặc buông tay ra bất đắc dĩ: "Chú ấy nói cần chuẩn bị một chút."
Đây rốt cuộc là người nào thi, cậu ta cần chuẩn bị gì? Theo phương hướng con
trai chỉ, Trình Du Nhiên tìm được Bôn Lang đang nhét đồ vào trong xe, tốt lắm,
súng máy, thuốc nổ, băng đạn, ước chừng chiếm một chỗ ngồi, còn đang không
ngừng thêm.
Vỗ vỗ bả vai Bôn Lang, Trình Du Nhiên hồ nghi hỏi: "Tôi nói này người anh
em, Viêm Dạ Tước bảo cậu ở lại có phải sắp xếp những nhiệm vụ khác hay không,
chơi một cái tập kích kinh khủng nào đó?" Trước tiên cần phải hỏi rõ ràng,
chớ đến lúc đó liên lụy đến mẹ con cô.
"Không có." Bôn Lang không qua đầu lại vẫn tiếp tục nhét vào xe:
"Lão đại dặn dò, mặc kệ như thế nào cũng phải bảo vệ an toàn cho chị dâu
và Tiểu Nặc."
Một xe súng ống đạn dược lắc lư ở trên đường, cô cũng không cảm thấy an toàn
hơn, ngộ nhỡ bị phát hiện dấu súng, cuộc thi của cô thất bại triệt để:
"Bảo cậu là Đần Lang cậu thật đúng là ngốc nghếch, cho dù mang theo đống
đồ ngổn ngang này, đến lúc đó một mình cậu cũng không điều khiển hết, tôi đi
thi chứ không phải đi đánh giặc, cho cậu năm phút đồng hồ, lập tức tháo bỏ
xuống tất cả cho tôi."
"Lời này làm sao nghe quen tai như thế?" Bôn Lang lầm bầm một câu,
cũng chỉ có thể đàng hoàng phục tùng mệnh lệnh, lưu lại một súng máy cùng mấy
băng đạn, hơn nữa chỗ hông anh ta có hai khẩu súng, cũng đủ rồi.
Đi tới phòng làm việc khoa phụ sản, chỉ thấy Lưu Văn Hoa đã đem mặt đen phát
huy đến cực hạn, không đợi Trình Du Nhiên đi tới liền lớn tiếng khiển trách:
"Trình Du Nhiên, cô có còn muốn mình làm một bác sỹ nhân dân hay
không?"
Trình Du Nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, tiền bối đã từng dạy
cô, chống lại bác sỹ Lưu, ngàn vạn lần không được mạnh miệng, nếu không thì
đừng mong tốt nghiệp.
Lưu Văn Hoa cũng không có bởi vì thái độ của Trình Du Nhiên mà dừng lại, tiếp
tục dùng giọng nữ đặc hữu quát lên: "Đừng tưởng rằng có bác sỹ Tiếu giúp
cô nói chuyện, là cô có thể muốn làm gì thì làm, bác sỹ là một nghề nghiệp thần
thánh, mỗi một giây cũng có thể cứu vãn một sinh mạng, liên tục kéo dài cuộc
thi giống như cô, dù thông qua cũng là lang băm, tôi vẫn nói câu kia, cô không
thích hợp làm bác sỹ."
"Bà thín, thím nói xong chưa?" Bôn Lang cũng không có dễ nói chuyện
như chị dâu, nghe người bên trong nói một câu cay nghiệt hơn câu trước, nhất
thời không nhịn được vọt vào: "Chị dâu của chúng tôi tốn tiền tới dự thi,
không phải tới chịu xỉ bám."
"Lại là anh." Lưu Văn Hoa ấn tượng tương đối khắc sâu đối với người
đàn ông gọi cô là bà thím, lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng có tiền là
được, ở chỗ Lưu Văn Hoa tôi, tuyệt không để bác sỹ không hợp cách tốt
nghiệp."
"Không hợp cách?" Mặt Bôn Lang khinh bỉ nói: "Cô biết chị dâu
chúng tôi là ai, chị ấy nhưng --"
Nói còn chưa dứt lời, Trình Du Nhiên đã chặn miệng cậu ta lại, thật nói Vua y
chợ đen ra, cô chỉ có thể trực tiếp quay đầu rời đi, bác sĩ thực tập không có
bằng tốt nghiệp xem bệnh cho người ta, đây chính là kiêng kỵ nhất của bác sỹ
Lưu.
"Cậu cũng đừng làm tôi loạn thêm, ra bên ngoài đi." Tức giận đẩy Bôn
Lang ra ngoài, Trình Du Nhiên mới lên trước trầm giọng nói: "Bác sỹ Lưu,
mấy lần đúng là nhà tôi xảy ra chuyện, mới không có vượt qua kỳ thi, bằng không
bác sỹ Tiếu cũng không dám để cho tôi đi làm trợ lý cho cậu ấy." Đối phó
bác sỹ Lưu, không thể làm bừa được, tấm bảng Tiếu Chấn Vũ cũng còn tương đối
khá.
"Nể mặt bác sỹ Tiếu, tôi sẽ cho cô một cơ hội." Hình như Lưu Văn Hoa
cũng nhìn thấu thành ý phải làm bác sỹ của Trình Du Nhiên, gật đầu một cái nói:
"Cô đi theo tôi."
Bôn Lang ở bên ngoài tức giận xoay qua xoay lại, bị chị dâu khi dễ, bị Tina khi
dễ, anh ta đều chấp nhận, không ngờ bị bác sỹ bình thường khi dễ, nợ này anh ta
nhất định phải đòi, chỉ là vừa muốn quay đầu vọt vào, cửa phòng đột nhiên mở
ra, ngay sau đó giọng nói chị dâu truyền đến: "Cùng Tiểu Nặc chờ tôi ở chỗ
này."
"Chú Đần Lang, chú hãy tỉnh lại đi." Tiểu Nặc vừa chơi trò chơi, vẫn
không quên nhạo báng: "Chống lại phụ nữ, chú vĩnh vi thua thiệt."
"Đứa trẻ như cháu thì biết cái gì." Bôn Lang tức giận nhìn bóng lưng
Lưu Văn Hoa nói: "Sớm muộn chú khiến khiến cô ta biết sự lợi hại của
chú."
Tiểu Nặc im lặng lắc lắc đầu, lại đem tinh lực tập trung đến trò chơi, căn bản
là không có tiếng nói chung với Đần Lang.
Bởi vì phải thi lại, yêu cầu của bác sỹ Lưu càng thêm nghiêm khắc, trừ thi viết
ra, cô phải tăng thêm rất nhiều nội dung thực tế, thậm chí đi tất cả khoa bệnh
viện một lượt, chờ đi tất cả xong, những người khác trong bệnh viện đã tan
việc, chỉ là chuyến này, thái độ bác sỹ Lưu cũng tốt hơn rất nhiều.
"Trình Du Nhiên, cô quả thật không có tư chất đến bệnh viện thực
tập." Trở lại phòng làm việc, bác sỹ Lưu nói không chút che giấu:
"Mấy lần thực tế phía sau ngay cả tôi cũng không làm được đến hoàn mỹ,
chính là bởi vì như vậy, yêu cầu của tôi đối với cô sẽ càng thêm nghiêm khắc,
cho nên cô tốt nhất hãy chuẩn bị thất bại, bởi vì điểm ấn tượng của cô chính là
0."
Ngoài cửa Bôn Lang bĩu môi khinh thường, biết chị dâu lợi hại còn như vậy mạnh
miệng, thật là lợn chết không sợ phỏng nước sôi, ngày nào đó bảo thằng ranh
Tiếu Chấn Vũ tìm một chút phiền toái cho cô ta.
Bác sỹ Lưu cũng không biết Bôn Lang bên ngoài độc kế, tiếp tục nói: "Thành
tích cuộc thi của cô chờ sau khi ra bệnh viện sẽ thông báo cho cô, bây giờ có
thể đi về, chỉ là xin nhớ lời tôi nói, một bác sỹ hợp cách, thà đến sớm một
giờ, cũng tuyệt không thể tới trễ một giây."
Đúng lúc này, Tiểu Nặc ở cửa đột nhiên nói: "Không xong, có người đuổi
tới."
Buổi sáng chơi trò chơi một lát, buổi chiều rảnh rỗi nhàm chán, có Ngải Sâm đưa
cho cu cậu trình tự trước đó, hơn nữa với kiến thức máy vi tính của cu cậu, dễ
như trở bàn tay liền xâm nhập vào hệ thống theo dõi của bệnh viện, không thể
nghĩ đến lại có chút công dụng.
Nghe được giọng nói, Trình Du Nhiên đi ra, quả nhiên là chạy tới chỗ họ, chiếc
xe hơi kia đã bị hủy thành linh kiện, bây giờ đã đi tới cửa bệnh viện rồi.
"Chị dâu, Tiểu Nặc đi mau, em yểm hộ cho hai người." Bôn Lang nhanh
chóng móc ra hai khẩu súng, thật may là mấy băng đạn đều ở ngang hông, nếu
không ném ở trên xe như súng máy, cũng chỉ còn lại có súng lục vài viên đạn.
Bác sỹ Lưu đang muốn tan việc, thấy Bôn Lang móc súng ra, cau mày nói:
"Anh là xã hội đen?"
"Ha ha, sợ chưa." Bôn Lang không ngờ súng cư nhiên tốt như vậy, sớm
biết thế lúc nãy đã lấy ra, mặt hả hê chơi ở trên tay.
"Ngay cả phụ nữ và trẻ con cũng không bỏ qua cho, anh cũng có mặt mũi
nói." Thấy Tiểu Nặc sáu bảy tuổi thế nhưng không có một chút bài xích đối
với súng, dáng vẻ hình như rất hưng phấn, bác sỹ Lưu thầm mắng anh dạy hư đứa
bé.
"Được rồi, hai người cũng đừng cãi nữa." Trình Du Nhiên trực tiếp cắt
đứt Bôn Lang còn muốn lên tiếng, đối đầu kẻ địch mạnh, hai người thế nhưng vì
chút chuyện này cãi đi cãi lại: "Trước hết nghĩ biện pháp rời đi, nếu
không người bệnh viện sẽ xui xẻo."
Mặc dù đã tan việc, nhưng còn có rất nhiều bệnh nhân nằm viện và bác sỹ trực,
nếu để cho những người đó giết tận, tuyệt đối là một tai nạn.
Mặc dù bác sỹ Lưu bất mãn đối với xã hội đen, nhưng không thể thấy chết không
cứu, lại nói trong bệnh viện còn có nhiều người vô tội như vậy, lạnh lùng nói:
"Tôi có chiếc xe ở cửa sau, tất cả đi theo tôi."
Vừa nói xong, bước nhanh chân đi tới đường hầm khẩn cấp.
"Còn thất thần làm gì, mau lên." Thấy Bôn Lang còn có dáng vẻ mi
cưỡng, Trình Du Nhiên đột nhiên kéo nói: "Chế tạo chút động tĩnh, dẫn
những người này tới đây, có thể giải quyết bọn họ hay không thì trông vào cậu
đấy."
Trình Du Nhiên không phải người tốt, những người này dù sao cũng vì cô mà đến,
nếu như hại đến người vô tội, trong lòng cô cũng day dứt, quan trọng hơn là,
bằng tốt nghiệp cũng khẳng định là không có rồi.
Vội vã vọt tới lầu dưới, những người đó hình như không ngờ tới Trình Du Nhiên
sẽ phản ứng nhanh như vậy, cửa sau còn chưa kịp chặn, bác sỹ Lưu nhanh chóng
tìm được chiếc xe màu xám bạc của mình, hướng mọi người kêu lên: "Lập tức
lên xe."
Mấy người sớm đã có kinh nghiệm, không đợi cô ta nói xong đều đã chui vào trong
xe rồi, Bôn Lang lập tức nhảy lên vị trí kế bên tài xế, giơ tay lên mấy phát
làm cửa xe vỡ, nhất thời khiến bác sỹ Lưu trợn mắt nhìn.
"Không phải một chiếc xe con à, chờ an toàn sẽ cho cô mười chiếc."
Bôn Lang bĩu môi không sao cả, hai súng bắn không hề dừng lại, mỗi một viên đạn
bắn ra, lập tức sẽ có một người ngã xuống.
Một người đã sớm chú ý tới tình huống bên bọn họ, dùng tiếng Anh gốc lớn tiếng
quát: "Bọn họ ở cửa phía sau, lập tức đuổi theo cho tôi."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian